Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Tam Quốc - Võ Đấu Càn Khôn


Tam Quốc - Võ Đấu Càn Khôn

Doraemon - Nobita và truyền thuyết người cá


Doraemon - Nobita và truyền thuyết người cá

Thứ sáu ngày 1/8/2014


Thứ sáu ngày 1/8/2014

Website Legend Indochinatravel


Website Legend Indochinatravel

Website Twins Hotel


Website Twins Hotel

Website Vietnam Train


Website Vietnam Train

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Website Brilliant Halong Cruise


Website Brilliant Halong Cruise

Website Sapatrekkingtour


Website Sapatrekkingtour

Website Luxury Cruise Halong


Website Luxury Cruise Halong

Thứ năm ngày 31/7/2014


Thứ năm ngày 31/7/2014

Website Hanoicartransport


Website Hanoicartransport

Website Hanoi Romance Hotel


Website Hanoi Romance Hotel

Website Asiaeyes


Website Asiaeyes

Website VITM


Website VITM

Poker Pro.VN


Poker Pro.VN

Website Du Lịch VIII


Website Du Lịch VIII

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Phi Đội Thần Tốc


Phi Đội Thần Tốc

Thứ tư ngày 30/7/2014


Thứ tư ngày 30/7/2014

Website Du Lịch VII


Website Du Lịch VII

Website Du Lịch VI


Website Du Lịch VI

Vệ Thần


Vệ Thần

Mộng Bá Vương - Anh Hùng Chuyển Thế


Mộng Bá Vương - Anh Hùng Chuyển Thế

Kỳ Tiên


Kỳ Tiên

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Hạo Thiên Online


Hạo Thiên Online

Túy Giang Hồ


Túy Giang Hồ

Hoàng Đế Online


Hoàng Đế Online

Thứ ba ngày 29/7/2014


Thứ ba ngày 29/7/2014

Đệ Nhất Nông Trại


Đệ Nhất Nông Trại

Thống Lĩnh Thiên Hạ


Thống Lĩnh Thiên Hạ

Texas Poker Việt Nam


Texas Poker Việt Nam

Lẽ nào mình cũng chịu chết như loài ếch

Lẽ nào mình cũng chịu chết như loài ếch?

 

Người ta thí nghiệm ném con ếch vào nồi nước sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy vọt ra, bị bỏng một chút nhưng sống sót. Nhưng nếu bỏ nó vào nồi nước lạnh rồi đun nóng dần, con ếch thấy mát, rồi ấm áp dễ chịu nên nằm yên rồi chết trong nồi.

 
Một cái chết êm dịu chăng?

 

Chợt nghĩ con người cũng có một thuộc tính như vậy, đó là: Thói quen. Nếu cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng chẳng nhận ra. Bởi chẳng nhận ra nên ta cũng chẳng thèm phản ứng hay hành động gì cả, ta chẳng làm gì…

 

Mỗi ngày đều lặp lại những gì của ngày hôm qua, rồi một ngày trôi qua và ngày hôm sau ta lại thực hiện quy trình cũ… Dù là ở nhà hay ở chỗ làm, ta có thể ngồi quán nước, lướt net, chơi game, đọc báo, xem TV, buôn dưa lê hay vô số những việc không tên khác. Cuộc sống “bình lặng” trôi đi. Rồi từ từ, dần dần, ta có những thói quen, những thói quen đến một độ nào đó cũng giúp ta “nằm yên” trong khi thiên hạ vẫn không ngừng tiến lên thần tốc, trong khi cuộc sống vẫn không ngừng “nóng” lên từng giây.

 

Ta hầu như chẳng còn muốn động não nữa. Trong công việc cũng như cuộc sống thường ngày, ta chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả! Và rất có thể ta cũng sẽ có một “kết cục dịu êm” như con ếch kia!

 

Thời gian trôi qua nhanh quá khiến ta không nhận ra, hay vì những thói quen kia khiến ta mất đi cảm giác rằng thời gian đang vút qua? Để đến một lúc nào đó, nhìn lại đoạn đời đã qua, bỗng giật mình: Cùng với thời gian đã mất là tuổi trẻ, bao cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhiều thứ vụt khỏi tầm tay, trong đó có những thứ quý giá mãi mãi không bao giờ còn tìm lại được. Cuộc sống liên tục vận động, không ngừng thách thức, cuộc sống tươi đẹp sẽ trở nên đầy những nguy cơ đang đến từ từ đối với tất cả những “chú ếch”.

 

Con người ta đôi khi rất kỳ cục, cũng rất giống… con ếch. Khi nguy cơ không rõ rệt, khi mọi sự chung quanh đều “cảm giác” như không có gì xảy ra thì chẳng bao giờ chịu phản ứng cả. Thế nên, một người từng xuất sắc ở một vị trí nào đó, có thể một ngày sẽ hết xuất sắc và bị thay thế. Một doanh nghiệp “một thời vàng son” nhưng có thể “đột nhiên” (trên thực tế là từ từ nhưng không ai cảm thấy mà thôi) chìm nghỉm. Thế nên mới có chuyện ở đâu đó xảy ra hoả hoạn kinh hoàng rồi người ta mới chịu để ý đến công tác phòng cháy chữa cháy, tai nạn giao thông xảy ra liên tục cho người đi bộ rồi người ta mới nghĩ được đến chuyện xây cầu vượt qua đường…

 

Và ở đâu đây còn vô số những “nguy cơ” khác đang từ từ lớn lên mà ta không hay biết hay không thèm biết. Có những điều xảy ra vào một ngày không đẹp trời nào đó mà ta vẫn gọi là “bất thình lình”, thực ra lại đang được nuôi dưỡng qua từng ngày.

 
Sớm mai tỉnh giấc chợt tự hỏi mình: Lẽ nào ta cũng chỉ như một con ếch?

 

Em Huyền



Lẽ nào mình cũng chịu chết như loài ếch

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Long Tinh 2


Long Tinh 2

Website Khách Sạn


Website Khách Sạn

Vấn Kiếm


Vấn Kiếm

Thứ hai ngày 28/7/2014


Thứ hai ngày 28/7/2014

Thành Cát Tư Hãn 2


Thành Cát Tư Hãn 2

Hiên Viên Kiếm


Hiên Viên Kiếm

Website Du Lịch V


Website Du Lịch V

PokeZoo


PokeZoo

Webiste Du Lịch IV


Webiste Du Lịch IV

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

iBoom - Xạ thủ xứ Terraoulun


iBoom - Xạ thủ xứ Terraoulun

Website Du Lịch II


Website Du Lịch II

Đế Chế Online


Đế Chế Online

Website Du Lịch III


Website Du Lịch III

Liên Minh Anh Hùng


Liên Minh Anh Hùng

Khu Vườn Thần Kỳ


Khu Vườn Thần Kỳ

Chủ nhật 27/7/2014


Chủ nhật 27/7/2014

Website Visa II


Website Visa II

Chibbi Vương quốc thần tiên


Chibbi Vương quốc thần tiên

360 Mobile Security Antivirus


360 Mobile Security Antivirus

Right Or Wrong


Right Or Wrong

DU Battery Saver


DU Battery Saver

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Food Panda


Food Panda

Ongame Xì Tố


Ongame Xì Tố

Bài học về thứ không mua được bằng tiền

Anh chị thân mến!


Có người nói “Thứ gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền”. Nhưng một lúc nào đó trong cuộc đời người đó sẽ hiểu ra câu nói trên không còn đúng nữa.  Tiền có thể mua được hàng triệu chiếc đồng hồ nhưng không mua được Một giây thời gian.

Mong rằng mỗi chúng ta luôn trân trọng từng giây phút để làm những điều ý nghĩa mang giá trị cho đời


Chúc Anh Chị cuối tuần vui vẻ bên những người thân yêu!


Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.


Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:


- Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi.


- Không được.– Thần Chết lắc đầu.


- Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không?– Anh ta tiếp tục van xin.


- Không được.– Thần Chết vẫn không đồng ý.


Bài học về thứ không mua được bằng tiền Bài học về thứ không mua được bằng tiền


Anh ta vội nói:


- Vậy… tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không?


- Không được.– Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.


Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng:


- Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.


Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:


- Xin hãy ghi nhớ:“Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày”.


Bạn thấy đấy, giá trị của thời gian không nằm ở đồng tiền, giá trị của thời gian nằm ở những năm tháng chúng ta đang sống hoài hoang phí.


Bạn có biết, tuổi thọ trung bình của người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy, có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người sống 30 năm nhưng lại để lại tất thảy những điều tốt đẹp.


Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, thời gian cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện có cũng vô giá trị về mặt tinh thần, bạn ra đi mà không có kỉ niệm vui, không có những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, không có những ngày “lăn lộn” cùng chiến hữu… Đó mới chính là giá trị thực mà không thứ gì mua được.


Thứ giá trị nhất mà cuộc sống cho ta là thời gian. Khi còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng đừng làm những điều vô vị.


Bởi đồng tiền không mua được thời gian, nên phải sử dụng chúng một cách hợp lý. Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân.



Bài học về thứ không mua được bằng tiền

Đại Chiến Thiên Hà


Đại Chiến Thiên Hà

Thứ bảy ngày 26/7/2014


Thứ bảy ngày 26/7/2014

Website Du Lịch I


Website Du Lịch I

Mobi Army 2


Mobi Army 2

iWin - Sự kiện cầu may cuối tuần 25/07/2014


iWin - Sự kiện cầu may cuối tuần 25/07/2014

Đúng em chỉ cần tiền

“Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé.”


 


Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.


 


Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.


 


Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.


 


***


 


Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.


 


Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.


 


Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.


 


***


 


4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.


 


***


 


Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.


 


Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.


 


Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.


 


Người chồng của cô kia ư? Hạnh phúc của cô là kia ư? Vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.


 


Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.


 


Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ….


 


Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.


 


“Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?” anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.


 


“Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?” cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?


 


Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.


 


“Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi….” Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.


 


“Tại sao?” mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.


 


“Em cần tiền….”


 


Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.


 


Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.


 


Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.


 


Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.


 


Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.


 


” Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi….” Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.


 
dung-em-chi-can-tien

 


Những ngày sau đó anh lao vào công việc.


 


Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.


 


Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.


 


***


 


Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.


 


” Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà.”


 


” Cái thứ này không đáng để cứu….” “Cặn bã….”


 


” Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ….”


 


“Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh….”


 


….


 


Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.


 


Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.


 


Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.


 


” Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……” cô thều thào nhìn anh van nài.


 


Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.


 


“Giúp ……………. Em ………….. cứu đứa….trẻ này….. được không?”


 


Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….


 


***


 


Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.


 


Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên

trước mắt anh.


 


Ngày…. Tháng …. Năm…..


 


Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.


 


Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.


 


Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.


 


Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi….


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.


 


Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!


 


Ngày…. Tháng…. Năm…..


 


Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….


 


Ngày…. Tháng…. Năm….


 


Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….


 


Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.


 


***


 


Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.


 


” Con có đau không?”


 


“Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc.” Đưa bàn tay nhỏ gầy guộcđầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.


“Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?”


 


“Ừm, bố đã về.” Anh nhìn con âu yếm.


 


” Mẹ đâu rồi ạ?” Đứa trẻ lại thều thào hỏi.


 


Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.


 


“Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?” Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăn dài và ướt đẫm áo nó.


 


Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’….



Đúng em chỉ cần tiền

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Võ Lâm 3


Võ Lâm 3

Một Tình Yêu Đúng Nghĩa - Hồ Quang Hiếu



Một Tình Yêu Đúng Nghĩa - Hồ Quang Hiếu

Thứ sáu ngày 25/7/2014


Thứ sáu ngày 25/7/2014

Thiên Địa Quyết


Thiên Địa Quyết

Một câu chuyện cảm động

Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. “Teddy trông thật khó ưa”.


 


Chẳng những thế, cô thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm.


 


Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét Teddy như sau: “Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan… Em là nguồn vui cho người chung quanh”. Cô giáo lớp 2 nhận xét: “Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu”. Giáo viên lớp 3 ghi: “Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ”.


 


Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: “Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp”.


 


Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: “Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa”. Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô.


 


Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: “Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em”. Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và “Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”. Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng “Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời”. Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. “Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em”, nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard – giáo sư tiến sĩ.


 


Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: “Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ”. Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: “Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em”.



Một câu chuyện cảm động

Khí Phách Anh Hùng


Khí Phách Anh Hùng

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

ĐỪNG BAO GIỜ TỪ BỎ

Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi từ bỏ cuộc đời được.


***


Có một câu chuyện như thế này: Lúc còn bé, tôi đi học thêm Toán. Vì tính tình nhút nhát nên tôi chẳng thích xung phong lên bảng chữa bài như các bạn khác một chút nào, thế là mặc dù đã làm xong bài, tôi vẫn ngồi im một chỗ, vờ như đang làm để không bị cô gọi lên. Ngày đó, cô bạn ngồi cạnh tôi, suốt buổi chỉ mải chơi rồi đến cuối giờ nhìn bài tôi chép vào vở, đến lúc cô giáo hỏi đã ai làm được bài này chưa là liền giơ tay lên chữa bài ngay. Cô bạn ấy được cô giáo khen ngợi hết lời. Còn tôi, cô thông báo với mẹ tôi là tôi còn yếu và tiếp thu chậm. Tôi rất buồn và thất vọng. Ngày hôm sau, tôi xin mẹ bỏ học.


Đến tận bây giờ, câu chuyện ngày bé vẫn luôn ám ảnh tôi. Thật ra trong tình huống ấy, cô giáo tôi hay cô bạn ngồi bên, họ đều chẳng có lỗi gì cả. Có chăng lỗi chỉ là ở tôi mà thôi. Tôi đã quá hèn nhát, không biết tự bảo vệ công sức và thành quả của mình thì còn trách được ai nữa. Nhưng ngày ấy, chỉ vì bị cô đánh giá sai, tôi đã chọn cách bỏ cuộc.


Giờ đây khi đã lớn hơn một chút, hàng ngày tôi có thể gặp vô vàn những chuyện kiểu như câu chuyện thuở ấu thơ ấy. Có những người ở bên tôi chỉ để lợi dụng tôi, có người hiểu nhầm tôi, thậm chí là làm mọi cách để mong muốn tôi gục ngã. Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi bỏ cuộc đời được.


Cõ lẽ đó chính là điểm khác nhau căn bản giữa chúng ta – lúc còn bé và chúng ta – khi đã trưởng thành chăng? Nếu như ngày nhỏ bạn có thể vứt chỏng chơ bộ xếp hình qua một bên vì xếp mãi mà chẳng được, thì bây giờ, chính bạn lại không thể cho phép mình bỏ qua một bài toán, hay một tác phẩm văn học nào đó chỉ vì bạn học mãi mà chẳng vào.


Thời gian trôi qua, chúng ta mỗi lúc một trưởng thành, không chỉ về thể xác, mà còn về những giá trị đạo đức bên trong. Lớn lên, bạn sẽ phải sống có trách nhiệm với chính bản thân mình hơn, và KHÔNG BAO GIỜ cho phép mình được TỪ BỎ.


Không từ bỏ, nghĩa là bạn đang cố gắng hết mình để vượt qua khó khăn, để sau này không phải hối tiếc vì tại sao mình không chịu kiên trì tiếp tục.


Không từ bỏ, nghĩa là bạn đã không còn ích kỷ nghĩ cho riêng mình như ngày bé nữa, vì bạn biết đằng sau bạn lúc nào cũng có bố mẹ, người thân, bạn bè… luôn dõi theo và hy vọng.


Từ bỏ, nghĩa là bạn đã thất bại. Còn khi tiếp tục cố gắng, ít ra bạn đang cho mình thêm cơ hội tiến gần hơn đến thành công rồi.


Và quan trọng nhất, không từ bỏ, nghĩa là bạn đang sống, một cách thực sự.


Thế nên, đừng bao giờ nản bước khi gặp khó khăn, khoan hãy yếu lòng mỗi lần nhìn thấy cách trở. Bởi vì chẳng có điều gì tốt đẹp mà lại dễ dàng đạt được cả, đặc biệt là đối với những người dễ dàng buông xuôi.



ĐỪNG BAO GIỜ TỪ BỎ

Gia đình


Gia đình

Chiến Thần Online


Chiến Thần Online

Thứ năm ngày 24/7/2014


Thứ năm ngày 24/7/2014

Hướng dẫn chơi Ngọc Rồng Mobile



Hướng dẫn chơi Ngọc Rồng Mobile

Thi hành án tử hình với Nguyễn Đức Nghĩa


Thi hành án tử hình với Nguyễn Đức Nghĩa

Ý tưởng trị giá 1 triệu đôla

Vào cuối thế kỉ trước, Charles Shwab chính là người giàu nhất hành tinh. Một ngày nọ, một chàng trai đến gặp ông và nói:

“Thưa ông Shwab, tôi có một ý tưởng mà tôi tin rằng sẽ giúp ông mỗi ngày tiết kiệm được nhiều thời giờ quý báu. Tôi tin ý tưởng này rất hay đến nỗi tôi muốn trao nó cho ông, và tất cả những gì tôi yêu cầu chỉ là ông hãy dùng nó trong một tháng, rồi sau đó hãy trả cho tôi số tiền mà ông nghĩ rằng xứng đáng với giá trị của nó”.

Charles Schwab chấp nhận lời đề nghị, và một tháng sau ông trả cho người thanh niên kia 1.000.000 đô la!

Bạn có muốn biết ý tưởng đó là gì không?

Nó thật đơn giản nhưng lại cực kì uy lực:

*Vào cuối mỗi ngày hãy viết ra 5 THỨ QUAN TRỌNG NHẤT cần làm vào ngày hôm sau*

Tôi xin được thêm một vài từ để giúp nó thật sự rõ ràng: VÀ THỰC HIỆN CHÚNG.

Tôi hiểu lúc này bạn đang nghĩ “Chỉ có thế thôi hả?”. Một ý tưởng nhiều triệu đô la mà đơn giản tới mức một đứa nhóc 5 tuổi cũng nghĩ ra được? Tôi không trách bạn, bởi chính tôi cũng nghĩ vậy khi lần đầu tiên nghe cái ý tưởng 1.000.000 đô la này. Thế rồi tôi thử áp dụng đó.

Và đây là những lý do nó thực sự xuất sắc:

Nó thể hiện SỰ ƯU TIÊN: Bạn cho phép bao nhiêu đầu việc xuất hiện trên danh sách của mình? Chỉ có 5. Đừng bao giờ nhiều hơn 5, và phải là 5 thứ quan trọng nhất. Không phải 5 thứ dễ nhất, nhanh nhất, hay gấp nhất!

Nó cho phép SỰ GIA HẠN: Giả sử bạn có 1 ngày thật bận rộn, và khi nhìn lại “danh sách Top 5″, bạn thấy mình chỉ mới hoàn thành 3 trong số đó. Bạn có chán, nản hay bực không? Không cần đâu. Thật ra bạn còn có thể hơi mừng vì tối nay mình đã biết đầu việc số 1 và 2 trong danh sách là gì!

Nó đòi hỏi HÀNH ĐỘNG: Vì bạn đang sử dụng danh sách “5 việc quan trọng nhất” làm nền tảng cho những hành động của mình vào ngày hôm sau, và chúng cực kì rõ ràng.

“Mỗi ngày tiết kiệm một giờ” (NXB Trẻ – 2012) của tác giả người Mỹ Michael Heppell. 



Ý tưởng trị giá 1 triệu đôla

GunBound Mobile 2014 - Huyền thoại trở lại


GunBound Mobile 2014 - Huyền thoại trở lại

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Mãnh Tướng - Tam quốc truyền kỳ


Mãnh Tướng - Tam quốc truyền kỳ

Thứ tư ngày 23/7/2014


Thứ tư ngày 23/7/2014

Tặng một hơi thở cho một người

Sáng 7h ngày…


Tút tút….tút…


Alo- 1 người con trai – Anh đang trước nhà nè, nhanh đi trễ giờ rồi…


Ok, ra rồi nè-tút..tút…Hiền chạy ra…


Lĩnh chạy 1 chiếc xe đạp đen, mặc 1 chiếc áo thun trắng và quần vải đen đơn giản


Hiền hôm nay lại có trò để bắt nạt Lĩnh, cô hẹn hôm nay Lĩnh phải đèo cô len xã ăn kem…cách đây 27km


2 người bắt đầu đi, trên con đường nhỏ xung quanh là cảnh bao la của đồng lúa..3h đồng hồ sau, trước quán kem.


2 người ngồi vào bàn…gọi 2 ly kem người Lĩnh ướt Đẫm mồ hôi..


-Lĩnh và Hiền quen nhau gần 1 năm..Hiền là 1 cô gái cá tính rất thích bắt nạt và làm nũng Lĩnh


Lĩnh 1 chàng trai 19 tuổi, cao mái tóc ngắn gọn, gương mặt trắng nhưng màu trắng bệt rất kì lạ


-2 người ăn kem xong ! Hiền nhìn ngang đường thấy 1 quán bán trân châu


-Anh… em qua mua Trân Châu nha, anh đợi em cái nha..


Hiền chạy thật nhanh qua đường Lĩnh đứng đợi


Cô vẫn có cách làm khó cậu trai mua Trân châu xong Hiền gọi


-Anh qua đây cầm ly Trân châu cho em nè..


-Em qua đây đi – Lĩnh mệt nhoc trả lời


-Bây giờ anh qua không…


Lĩnh đi qua được rồi…- dắt theo xe đạp Lĩnh từ từ đi qua..


Cầm ly trân Châu đủ màu sắc thật đep..cô ngắm nghía rồi đưa cho Lĩnh..Lĩnh đi theo sau cô tay cầm 2 ly trân châu dắt xe..qua đường bổng lĩnh vấp ngã…làm đổ ly Trân Châu đầy đường


Trời ơi, anh thật vô dụng..HIền dỗi hờn


-Xin lỗi anh…anh lỡ vấp


Vậy đó..


2 ngày sau từ lúc giận Lĩnh vì 2 ly Trân Châu, Hiền không thèm Gặp Lĩnh


Chiều hôm đó. Lĩnh đến nhà Hiền để xin lỗi


-Em ra đi anh muốn nói chuyện được không


được rồi đợi tí..


Anh mún…LĨnh nhỏ nhẹ – Xin lỗi em được không


-Anh là 1 thằng con trai mềm yếu, sao cái gì anh cũng xin lỗi xin lỗi, đi đâu em cũng quuyết định


Bây giờ, em muốn Chia tay với anh..


Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiền, đôi mắt Hiền rất dứt khoát


-Ùhm, anh đồng ý..


Hiền đi vào nhà..Rầm..


Lĩnh ra về..


Tặng một hơi thở cho một người



2 ngày…3 ngày., 1 tuần..


Hiền không hiểu sao Lĩnh không năn nỉ., Hiền biết Lĩnh yêu Hiền lắm mà


Cô đợi hoài mà không thấy tin tức..


Cô liền gọi điện cho Lĩnh..


tút tút..


Alo..giọng 1 ngưòi đàn bà nhấc máy


Cho con gặp a Lĩnh cô – con là Hiền


-Con qua đây đi, cô có chuyện mún nói – Mẹ lĩnh nói với Hiền


10p sau Hiền qua nhà Lĩnh..vào nhà mẹ Lĩnh đang ngồi…


-Con ngồi xuống đi


-Bà nói với Hiền..Lĩnh nó đang trong viện, nó bị thiếu máu não 2 năm nay rồi, nó yếu ớt lắm nhưng từ ngày nó quen con, nó đỡ nhiều nhưng, 1 tuần nay nó lại trở bệnh nặng hơn và phải nhập viện…


-Hiền Hoảng hốt…


-Hiền như chết lặng, cô rơi nước mắt, nhẹ nhẹ từng giọt, tim cô giờ đây dường như sắp mất đi 1 nửa…


Cô chạy thật nhanh, cô chạy như đang cần thấy gấp lần cuối cơ hội, và dường như chỉ cần trong 1 tích tắc cô sẽ mất đi 1 người quan trọng nhất với cô


-Lĩnh là người luôn che chở bảo vệ cô, luôn làm mọi thứ cô yêu cầu, mọi điều làm cô vui…


Hộc..hộc..cô thở dồn giờ cô mới cảm giác được sự mệt mỏi thật sự, cô mới có thấy sự mệt mỏi khi cô bắt Lĩnh cõng cô lên ngọn đồi nhưng phải chạy..Lĩnh chạy..trên lưng là người con gái anh ấy yêu, hơi thở mệt nhọc của lĩnh mà Hiển từng thấy giờ cô mới bít mệt như thế nào..


-Bệnh Viện…cô đã tới, cô chạy thật nhanh đến căn phòng nơi mà Lĩnh đang nằm..Lĩnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ và anh chưa bít là Hiền đã tới…


-Lúc này Hiền mới nhận thấy sự thanh thoát và yên bình ở lĩnh


-Anh thật là 1 con người yếu đuối, mới có tí xíu cũng mệt..- Cô chợt nhớ lại những gì cô thường nói với Anh…


-Anh, cô nhào tới thật nhanh và ôm chầm lấy Lĩnh…Cô siết thật chặt , cô khóc..


-Em xin lỗi anh…Em muốn quay lại được không anh…Em yêu anh nhìu lắm, anh, sao anh không cho em biết, sao anh không nói với em là anh bị bệnh…tại sao anh giấu em


LĨnh không nói 1 lời nào, anh khóc, đôi mắt đỏ dần, giọt nước mắt rơi xuống cánh tay mà cô đang ôm anh..rớt rớt từng giọt từng giọt


anh vội lau nước mắt..anh lấy trong ngăn tủ ra 1 thứ..


-Ly Trân Châu..cô ngạc nhiên


-Uhm, Anh đền cho em nè, em đừng giận anh nha…


-Anh ngốc qua., em không giận anh đâu..Anh, cô khóc trong tiếng nấc và trong lòng anh, bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô..tay anh cầm chắc ly Trân Châu đầy màu sắc dưới nằng chiều..2 người như 1 bức tranh thật buồn thảm..


1 tuần sau..vào đúng chiều thứ bảy…cô chuẩn bị vào thăm anh..cô còn mang thêm 2 ly kem, chính cô đã đạp xe 27km lên xã mua về để cho anh ăn..và những lúc này đây anh yêu cô nhìu như thế nào chỉ chính cô mới hỉu..cô tự tay làm đồ ăn..gọt trái cây..những điều mà cô bắt anh phải làm cho cô trước đây


cô đi qua bên đường tiến thẳng vào cổng bệnh viện..trong lòng cô như sắp đi vào nơi mà cô cảm thấy được tình yêu thật sự…nơi có anh đang đợi cô ở đó..


…Rầm….


———————-


Cô giật mình mở mắt ra, 1 bộ đồ trắng, cô đang nằm trên 1 cái giường trắng…mẹ cô đang ngồi trên ghế..


cô từ từ mở mắt ra, làm quen lại với ánh sáng..


-Mẹ..- Cô gọi


-Con, con tỉnh rồi anh, mẹ lo quá, mẹ sợ quá, con còn đau không, con đỡ chưa


-Con bị gì vậy mẹ..- cô mới đưa tay sờ lên đầu..đầu cô được băng lại, cô mới cảm giác nhói đau…


-..Con ăn gì không..


-Không con chỉ muốn biết con bị gì..


-Mẹ cô chỉ nín


-Cô hỏi dồn, chuyện gì xảy ra vậy mẹ..


-Con bị tai nạn.1 chiếc xe đã đâm vào con khi con đang qua đường trước cổng bệnh viện…


-Vậy khi nào vậy mẹ, con vào đây từ lúc nào..


-2 ngày trước-mẹ cô buồn bã nói..


Cô lúc này mới chợt nhớ tới lúc cô đang định vào thăm Lĩnh..


-VẬy anh Lĩnh đâu mẹ, anh ấy còn ở đây chứ, con muốn qua phòng anh ấy..


Mẹ cô khẽ rơi nước mắt, mẹ cô khóc, khóc nức nỡ


Bà làm cô khó hiểu..bà ôm lấy cô..bà nói đau khổ trong tiếng nấc


-Mẹ và con mang ơn nó nhiều lắm..mẹ mang nợ nó..


-Sao vậy mẹ..mẹ kể con nghe đi mẹ..


-Nó , nó , con còn sống là nhờ nó..-bà vẫn nức nở..và bà đi tới bàn cầm qua đưa cho Hiền 1 hộp ..


Hiền mở hộp ra..1 ly trân châu..1 bức thư..


-ngày../../…


Em iu, Khi em đọc là thư này, thì chắc anh sẽ không bao giờ gặp được em nữa..,Anh yêu em, Nhưng Anh sẽ mãi yêu em, anh sẽ theo làn gió,anh sẽ tan theo nắng chiều,,Anh đã mãi mãi xa em


Em nè, Em có biết là anh yêu em nhìu như thế nào không, Anh yêu em mà anh tự dặn lòng là anh sẽ không bao giờ làm em buồn được. Anh chỉ muốn làm em vui kể cả khi anh phải làm điều gì đó mà anh không thể làm được.


Khi em nói lời chia tay, tim anh như xé ra. Anh chấp nhận vì sao em biết không.? Vì anh không thể làm em buồn, nếu quyết định đó làm e vui anh vẫn chấp nhận,


Anh chỉ có thể làm hết sức vì anh yêu em, đến khi anh chết, Anh biết thời gian sống của anh chẳng con được bao lâu nữa nên anh chỉ làm được hết sức mình,


Tạm biệt em, chắc có lẽ là Vĩnh biệt. Anh yêu em, anh mong em sẽ sống tốt anh chỉ xin lỗi lần cuối này nữa thôi,!! Em chấp nhận nha em


Anh xin lỗi em, vì anh không thể bên cạnh em được nữa và anh xin em 1 lần cuối Em hãy sống thật tốt, sống luôn cả phần cuộc sống của anh em nhé,


Anh yêu em


…….


———————————–


LĨnh đã làm tất cả cho cô làm tất cả mọi thứ cô yêu cầu…


Cô đã có qua nhìu sự nuông chiều của anh, cô nhận qua nhìu tình yêu từ anh


Và bây giờ cô đã mất anh, cô mất tất cả trong khoảng thời gian qua cô đã chưa 1 lần nào làm anh vui, chưa 1 lần làm anh cảm nhận được tình yêu từ cô, chưa bao giờ..thấy được sự thất vọng từ anh, Cô hét lên….


Mất hết thật rồi


-Nó đã truyền máu cho con..con mất máu qua nhìu và nhóm máu nó cùng với nhóm máu của con


LĨnh đang ngồi trong phòng và nghe tiếng hối hả la lên


Tránh ra Tránh ra..phòng anh đối diện Khu cấp cứu..anh thấy 1 người đang bế 1 cô gái..Và anh đã lạnh xương sống khi thấy đó chính là Hiền, người Hiền đầy máu, máu chảy rất nhìu, anh vội chạy ra anh dùng hết sức còn tồn tại trong anh, Chạy thật nhanh,


-Máu cần vô máu cho cô ây-các bác sĩ hối


-1 cô y tá đang đi ra thật nhanh với mẫu máu ..


-Hết rồi, nhóm máu này trong Kho chì còn 1 ít


-Nhóm máu gì.


-AB-cô ý tá trả lời và truyền máu cho Hiền


-Không đủ..Nhanh lên xem ai có nhóm máu này


Trong bệnh viện này chẳng có ai có nhóm máu này..


Lĩnh ngồi bệt xuống, và lý do gì đó anh chạy nhanh về phòng lấy quyển sổ bệnh Ra..


-Huynh Công Lĩnh


-Nhóm máu AB


-Tình Trạng bệnh: Thiếu máu não


-…..


Anh cầm theo quyển sổ đó và chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu , các y tá ngăn lại..


Tôi, tôi nhóm máu AB, tôi truyền mau


———————-


Lĩnh mở mắt ra, nhìn lên đồng hồ, nhưng hơi sức anh đã cạn kiệt, anh nhớ lại..


-Bác sĩ tôi xin hiến máu để cứu cô ấy..


-Nhưng, anh anh không thể hiến máu được, anh sẽ chết…-BS cầm quyển sổ bệnh và nói..


-Tôi chấp nhận, tôi kí tên hiến máu nhanh lên đi , làm đi…-Anh hét lên, anh khóc và hét lên


———————


Anh cố gắng xoay đầu qua..thấy mẹ anh và mẹ Hiền đang ngồi khóc


-BS đi vào và trao cho mẹ anh 1 tờ giấy


-Mẹ anh khóc BS bắt đầu đo nhịp tim và …


-Mẹ ơi, cho con xin 1 tờ giấy và cây viết..-Anh mệt nhọc nói khẽ


Anh….- Hiền thét lớn hơn khi mẹ cô đã kể xong..


-Nó đã trao hơi thở và thời gian sống cuối cùng mà nó có cho con..


Cô nắm chặt lá thư và ly Trân Châu trên tay…


Dòng chữ nghệch ngoạc của một suy nghĩ dang dở


-Chàng đang nhìn theo nắng xen qua cửa sổ dưới hơi thở của làn Gió………..

(nguồn: Namttc – Internet)



Tặng một hơi thở cho một người

Thần Nông - Nông dân nghiêm túc


Thần Nông - Nông dân nghiêm túc

VIDEO HAY NHẤT 2014



VIDEO HAY NHẤT 2014

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Võ Lâm 3 - Chuỗi sự kiện khai mở máy chủ Tô Châu


Võ Lâm 3 - Chuỗi sự kiện khai mở máy chủ Tô Châu

Kết Giới - Tinh Hồn Tướng


Kết Giới - Tinh Hồn Tướng

Thứ Ba Ngày 22/7/2014


Thứ Ba Ngày 22/7/2014

Tình Thương, Giàu Sang và Thành Đạt

Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy có 3 cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi trên phiến đá ở trước sân nhà. Bà không quen biết họ, nhưng với con người tốt bụng, bà lên tiếng nói: “Tôi không quen biết các cụ nhưng chắc là các cụ đang đói bụng lắm, vậy xin mời các cụ vào nhà tôi dùng một chút gì cho ấm bụng nhé… “.


Tình Thương, Giàu Sang và Thành Đạt


- Ông chủ có ở nhà không thưa bà…. Một cụ cất tiếng ái ngại hỏi.

- Dạ thưa không, nhà tôi đi làm chưa về. Người phụ nữ trả lời.

- Thế thì chúng tôi không thể vào nhà của bà bây giờ được, bà ạ.

Đến chiều khi người chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện cho chồng nghe. Nghe xong người chồng bảo vợ: “Vậy thì bây giờ em hãy ra mời ba cụ ông vào, nói với mấy cụ rằng anh đã về và muốn mời họ vào”. Người vợ làm theo ý của chồng, bà bước ra sân mời cả ba cụ cùng vào.

- Rất tiếc thưa bà, cả ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được. Họ đồng thanh đáp.

- Vì sao lại thế thưa các cụ…. Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Một cụ già bèn đứng dậy từ tốn giải thích:

- Cụ ông này tên là Giàu Sang, còn kia là cụ ông Thành Đạt, và còn lão già đây là Tình Thương. Bây giờ bà hãy vào nhà hỏi ông nhà xem sẽ mời ai trong ba lão chúng tôi vào nhà trước nhé. Người phụ nữ đi vào nhà và kể lại sự việc cho chồng.

- Ồ vậy thì tuyệt quá! Người chồng vui mừng nói.

- “Vậy thì tại sao chúng ta không mời cụ ông Giàu Sang vào trước. Cụ là điềm phước rồi đây, sẽ cho chúng ta nhiều tiền bạc của cải sung túc”. Nhưng người vợ lại không đồng ý. “Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại không mời cụ Thành Đạt vào trước chứ… Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể. ” Hai vợ chồng cứ tranh cãi một lúc mà vẫn chưa đi đến quyết định.

Cô con gái nãy giờ đứng nghe yên lặng ở góc phòng bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ: “Ba mẹ ạ, tại sao chúng ta không thử mời ông già Tình Thương vào nhà trước đi. Nhà mình khi ấy sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp, và ông già sẽ cho gia đình chúng ta thật nhiều hạnh phúc. “

- “Có lẽ con gái mình nói đúng”. Người chồng suy nghĩ rồi bảo vợ, “Vậy thì em hãy mau ra ngoài mời cụ Tình Thương vào trước đi vậy. “

Người phụ nữ ra ngoài và cất tiếng mời, “Gia đình chúng tôi xin hân hạnh mời cụ Tình Thương làm vị khách mời đầu tiên vào với gia đình của chúng tôi”. Cụ già Tình Thương từ tốn đứng dậy và chầm chậm bước vào nhà. Nhưng hai cụ già kia cũng từ từ đứng dậy và bước theo cụ già Tình Thương…

Rất đỗi ngạc nhiên, người phụ nữ bước lại gần hai cụ Giàu Sang và Thành Đạt hỏi:

- “Tại sao hai cụ cũng cùng vào theo… Các cụ đã chẳng nói là cả ba cụ không thể vào nhà cùng một lúc sao”. Khi ấy cả hai cụ cùng trả lời: “Nếu bà mời cụ Giàu Sang hay Thành Đạt tôi đây, thì chỉ một trong hai chúng tôi vào nhà được thôi, nhưng vì bà mời cụ ông Tình Thương, nên cả hai chúng tôi cũng sẽ vào theo. Bởi vì ở đâu có Tình Thương thì ở đó sẽ có Giàu Sang và Thành Đạt đó bà ạ”.



Tình Thương, Giàu Sang và Thành Đạt

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

Giàu - Nghèo

Cái Thủy, nó chạy theo cái tham vọng mà nó nghĩ rằng nếu thực hiện được nó sẽ hạnh phúc nhưng liệu nó có hạnh phúc?


 


***


Bữa cơm tối, nhà có hai người, ai nấy cắm cúi ăn. Đương chừng, bà Sen đặt bát xuống, khẽ dằn họng nói ra mấy câu bà cố kiềm từ đầu bữa.


 


“Thủy à, con phải cưới cho bằng được thằng Khang sao?”


 


“Sao hôm nay mẹ hỏi lạ vậy?”, Thủy ngạc nhiên hỏi lại.


 


“Thì đó, mẹ thấy khó khăn quá. Gia cảnh nhà ta với nhà nó cứ như đũa mốc với mâm son con ạ”, bà Sen ngập ngừng dò hỏi, “Bên nhà đó, họ có làm khó con không?”.


 


“Mẹ! Mẹ nhìn cái ổ chuột này đi. Con không muốn tạm bợ trả tiền trọ tháng này qua tháng khác nữa. Con cũng không muốn con của con phải xấu hổ với bạn bè chúng sau này”. Thủy đột nhiên cao giọng. Trong giọng nói lại có phần ấm ức, “Con thua kém người ta đủ đường. Hồi nhỏ, con chẳng bao giờ có tiền để ăn vặt, đi xem phim hay đi chơi với tụi bạn. Quần áo thì toàn đồ cũ, đồ người ta cho mẹ lượm về. Mẹ à, con không xấu hổ vì mẹ đi bán trái cây dạo nhưng con tủi vì nhà mình nghèo”.


 


Bà Sen tần ngần nhìn những giọt nước mắt chảy trong vô thức của đứa con gái. Bà biết chứ. Nó đã thua thiệt bạn bè đủ đường. Bà, một thân gái lỡ làng với một đứa con hoang, không người thân thích. Bà, hàng ngày đẩy một xe trái cây cà tàng đi bán dạo. Bà đâu thể lo cho nó được nhiều với số phận đắng cay của mình. Bà cũng đau lòng lắm nhưng nước mắt của người già chỉ là những giọt nước mắt khô, chảy vô trong thôi, nào có nấc lên được.


 


Cái Thủy đã bỏ dở bữa ăn, trèo lên gác – “căn phòng” của nó. Bà Sen cũng không buồn ăn nữa. Dọn mâm cơm đi, bà chỉ biết chép miệng “Đồ ăn ngon vậy mà!”. Đêm đó, trong căn phòng 15 m2, hai mẹ con cùng đuổi theo những suy nghĩ chung nhưng chẳng ai nói với ai điều gì.


 


Trên căn gác nhỏ, Thủy soi gương, xoa xoa cái má trái của mình. Nơi đó vẫn còn một vết hồng nhỏ – dấu tích cái bạt tai của bà Na, mẹ Khang hồi chiều. Thủy biết chứ, biết hơn ai hết về gia cảnh của mình. Cô cam tâm để người khác rủa là “Đỉa đòi đeo chân hạc” nhưng cô muốn đổi đời. Muốn vậy thì cô phải giàu nhưng lại tự thấy bản thân không đủ giỏi giang. Cô càng không muốn làm vợ lẽ chân dài của mấy tay đại gia lắm tiền rửng mỡ. Cô nhắm đến Khang từ lâu, chàng thiếu gia của gia đình nắm một nửa cổ phần công ty nơi cô làm việc. Cô dồn hết tâm lực để lấy sự chú ý từ anh trong vai diễn một cô gái hết mình vì tình yêu, không vụ lợi. Vì thê khi Khang đề nghị Thủy mang thai để được cưới, cô từ chối. Đã diễn thì phải tròn vai. Hơn nữa, lỡ như mang thai mà người ta không chịu cưới thì cô lại rước thêm nhục cho mẹ mình. Cô biết, những ngày nhẫn nhịn chịu nhục để bà Na rủa xả không còn lâu nữa. Gia đình đó khinh thường cô bao nhiêu thì họ yêu đứa con trai duy nhất của mình bấy nhiêu. Chừng nào Khang vẫn yêu cô thì một ngày nào đó, nhất định cô sẽ bước đi trong ánh sáng rực rỡ của cuộc sống vương giả. Vẫn nhìn mình trong gương, Thủy nhếch mép tự cười nhạo bản thân, “Tự trọng là để sau này”.


 


Thủy nhớ về những ngày thơ ấu đầy túng thiếu. Những buổi tan học, cô lủi thủi về nhà, nấu cơm rồi đem cơm cho mẹ. Xe trái cây của bà đang đậu ở một góc chợ xép gần nhà. Thủy nhớ những ngày mẹ bị bệnh đau dạ dày không đi bán được, trái cây ế ẩm, thối dần. Có những khi bí tiền học phí, mẹ lay lắt cả đêm không ngủ rồi sáng ngày lật đật chạy qua hàng xóm mượn tiền. Cái dáng còm cõi của mẹ đẩy xe trái cây trên đường vẫn làm Thủy khóc hàng đêm. Đã vài lần, Thủy không cho mẹ đi bán nữa nhưng bà nào có chịu. Thủy biết mẹ lo nghĩ nhiều, bệnh dạ dày sẽ nặng thêm nên những khi tủi nhục trong mối quan hệ với Khang, Thủy nào cho mẹ hay. Như chuyện bữa cơm tối, Thủy cũng chỉ biết lảng đi câu hỏi của mẹ “Bên nhà đó, họ có làm khó con không?”.


 


Dưới nhà, bà Sen đã xếp xong hàng cho ngày mai. Buồng chuối ế bắt đầu xuất hiện những chỗ dập không còn làm bà bận tâm như mọi ngày nữa. Bà lo là lo cho cái Thủy. Bà sợ nó bị tổn thương. Tuy hít thở cùng một thứ không khí nhưng người giàu và người nghèo cách xa nhau nhiều lắm. Người giảu thì cứ nhặt hoa còn người nghèo thì vẫn rơi lệ trên những nẻo mưu sinh cầu vận. “Đổi đời” đâu phải điều muốn làm là làm được. Đối với bà, hạnh phúc là khi con gái mình được hạnh phúc. Cái Thủy, nó chạy theo cái tham vọng mà nó nghĩ rằng nếu thực hiện được nó sẽ hạnh phúc nhưng liệu nó có hạnh phúc? Người tính không bằng trời tính. Con gái bà rồi sẽ nên duyên phận với ai đây? Bà trằn trọc loay hoay hoài vẫn chưa ngủ. Trong lồng ngực của người đàn bà lớn tuổi, phập phồng những lo toan lẫn theo những hơi thở nặng nhọc của tuổi già.


 


Căn nhà 15 m2. Góc hẻm nhỏ. Tiếng hủ tiếu gõ rao đều trong đêm.


 


Tàu Lê



Giàu - Nghèo

Thứ Hai ngày 21/7/2014


Thứ Hai ngày 21/7/2014

Ngày mai anh về bên cô ấy


  • Lá thư trong tuần: Cho những ngày mưa nhẹ nhàng

 




“Cho những ngày mưa nhẹ nhàng…” là những cảm xúc về mùa mưa của Sài Gòn dưới góc nhìn của một cô gái phương xa đến Sài Gòn lập nghiệp. Những xúc cảm chân thành và dịu dàng này xin gửi tới Blogviet và độc giả cùng chia sẻ!  


 


Những ngày thời tiết đỏng đảnh đã mang tới cho Phố những cơn mưa dịu nhẹ, những buổi sớm tinh sương dìu dịu. Đôi khi chỉ cần thế thôi là lòng trong, trời sạch… Dù ở thời điểm hay trạng thái nào, thì nàng vẫn yêu những giọt nước mắt của trời như thế!


 


Từ bé, nàng đã học cách đối diện những cơn mưa mùa đông xối xả tới tấp vào khuôn mặt non bé bỏng trên chặng đường đạp xe mười mấy cây số đến trường. Những cơn mưa miền Trung khắc nghiệt ấy đã không quật ngã được ý chí của con bé mới lớn kiên cường. Dù có những ngày mưa, đôi chân tê buốt vì lạnh, đôi tay cóng mùa thi không viết nổi bài, hít hà hơi ấm trong đôi tất len mẹ mua nhưng phải thầm cảm ơn những cơn mưa đầu đời như thế. Cho những bé bỏng được lớn lên, cho những ngoan mềm được cứng rắn…


 


 Lớn lên, học đại học ở một thành phố vốn dĩ được ông trời ban cho một “đặc ân”: mưa nhiều nhất cả nước! Mưa nhiều đến nỗi, ai ở trọ xứ Huế riết rồi cũng thuộc lòng câu thơ:


 


“Nỗi niềm chi rứa Huế ơi

Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”


 


Mưa kèm theo những đợt gió mùa đông Bắc, thế là chỉ còn co ro trong cái chăn ấm, nghe mưa tí tách trên mái hiên. Đường phố chìm trong những màn mưa trắng xóa. Đêm. Những góc phố mờ nhạt sau ánh đèn vàng hắt lên khung cửa kính. Nàng vẫn nhớ những tối ngồi ở Piano Coffee, lắng nghe tiếng dương cầm réo rắt, người nghệ sĩ đánh đàn quen thuộc vẫn da diết, say sưa trong những bản ballad ngọt ngào. Thêm một tách nâu nóng là đủ ấm cho những ngày đông giá.


 



Game Mobile Hay Game Mobile Hay



 


Sau đợt thực tập năm 4, quay trở lại quán cũ, người đánh đàn đã về với cõi thiên thu. Vẫn cây dương cầm đó, vẫn góc ngồi đó, vẫn những bản ballad đó…nhưng linh hồn của những bản nhạc đã khác. Người bạn của nàng từ đó cũng không bao giờ quay lại quán nữa.


 


Ra trường đi làm, đến sống ở một thành phố mà mùa đông chẳng bao giờ chạm ngõ. Những cơn mưa cũng khác biệt đến lạ kì. Nhiều khi nghĩ, mưa ở thành phố này cũng y như cách sống nơi đây, vội vội vàng vàng, chợt đến chợt đi.. như bóng mây qua thềm!


 


 Sống. Rồi mới biết người đời thi thoảng cứ hay ngộ nhận…  Mưa Sài thành dẫu không da diết, dẫu không dai dẳng, dẫu không âm ỉ như mưa cố đô. Nhưng vẫn đủ nhẹ nhàng cho những tâm hồn đã “lỡ trót yêu người”. Một buổi sáng nào đó, ngồi trong quán quen và bất chợt nghe những ca từ này vang lên:


 


  “Sáng nay cà phê một mình/ Sài Gòn chợt mưa chợt mưa…”


 


Không phải là cảm giác lạc lõng giữa chốn đô thị xa xôi, không phải là sự cô đơn bủa vây những tâm hồn mà “hạnh phúc tắc đường nên đến muộn đấy thôi”. Đó là cảm giác bình yên nhẹ nhàng, khi một sáng trời mưa, thức dậy với những gì bình yên và dung dị nhất, nêm nếm gia vị cuộc sống với tách cà phê sáng đặc trưng Sài thành. Trời mưa, ắt hẳn sẽ là một tách nâu nóng, ấm áp giữa đời…

 


Nàng không chối bỏ rằng có những ngày mưa nàng đã loay hoay trong những cảm xúc, chật vật trong những dự định và ước mơ. Rồi đánh đổi bằng một thứ cảm xúc khô khốc, cạn kiệt, trống hoác khi người đời lỡ “vắt kiệt” sự si mê ấy trong nàng! Hẳn nhiên, để có được điều gì đó, chúng ta đều phải đánh đổi. Nói rộng ra thì là cho đi…


 


Vậy mà có những ngày mưa, lòng bỗng nhẹ nhàng đến lạ kì! Những tháng ngày bận rộn nhất lại là những tháng ngày thấy lòng thênh thang nhất. Mưa. Nhẹ tênh. Mềm và ngọt như chính cảm thức của một người. Ở một vùng kí ức thênh thang nào đó, là những tháng ngày tay ngoan, môi mềm, và đôi mi hờ khép lại trong những si mê rất “đời”, rất “người”. Và thầm cảm ơn những tháng ngày mưa như thế, để lại tin yêu với đời, với người…


 


  “Đi qua những ngày mưa sẽ yêu hơn những ngày nắng

  Đi qua những ngày bão giông sẽ trân trọng hơn những ngày ta bình yên

  Đi qua khổ đau của cuộc đời mới cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn

  Cho một lần yêu thương vẹn tròn với con tim”


 


  Ngoài kia, mưa vẫn không ngừng rơi. Và đời vẫn không ngừng trôi….

 


 

-Mộc Miên-



 



 


  • Truyện ngắn: Chạm


 



Chàng nhắn tin: “Chúng mình có thể gặp nhau không?” Tôi do dự hồi lâu rồi quyết định mình phải làm một việc sau cuối. Tôi đi cắt tóc mái, sơn lại móng tay, gội đầu và ủ lên mình thứ hoa oải hương thơm ngát, hoàn hảo với khuôn mặt đã được make-up kĩ càng. Sau cả tá phút loay hoay trước tủ quần áo, tôi khoác lên mình chiếc váy đắt giá màu kem và xỏ chân vào đôi giày cao gót lấp lánh. Chàng sẽ thấy, tôi là một cô nàng sành điệu, lòng sắc như dao và không còn khát khao về chàng.

 

Tôi đến Sweet Memory Coffee. Quán quen, tầng hai, ngập tràn ánh sáng, những kệ sách nhiều màu và những lọ hoa bé xíu. Tôi gật đầu chào và tự mình kéo ghế ngồi đối diện với chàng. Áo pull đơn giản, đồng hồ Alexandre Christie. Những tia sáng lấp lánh từ chiếc khuyên tai, tóc được chải cao đơn giản nhưng cuốn hút. Vẫn là chàng nhưng đến ngày mai, chàng đã là của người khác.

 

- Hôm nay em thật đẹp nhưng em của ngày xưa hợp với em hơn.

 

- May be. – Tôi đáp lời với một thái độ dửng dưng nhất có thể.

 

- Đừng trả lời anh bằng đôi mắt sắc lẹm như thế nữa. Cô gái của ngày hôm nay không phải là em. – Chàng gay gắt.

 

Tôi nhìn chàng trai trước mặt mình, thời gian đã làm chàng trở nên chín chắn và cuốn hút hơn. Còn tôi, sau bao ngày tháng vẫn chỉ là một cô gái luôn sợ sệt và dù có ngụy trang như thế nào vẫn bị chàng phát hiện ra. Phục vụ bàn mang đồ uống lên, đặt xuống trước mặt chàng ly nâu nóng. Tôi hoàn toàn bất ngờ bởi từ trước tới nay chàng chỉ uống đen, không bao giờ là nâu.

 

- Tại sao lại là nâu?

 

- Con người ai cũng phải thay đổi. Có những điều nguyên chất quá cũng không tốt. Như em chẳng hạn. Em đã mạnh mẽ hơn xưa rồi. – Chàng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn.

 

- Chỉ là… – Tôi ngập ngừng. – Người ta cho thêm gia vị để cuộc sống ngọt ngào  hơn chăng? Đôi khi, người ta cố gắng cho thêm vị đắng để lòng không còn đau nữa. – Những ngón tay tôi miết nhẹ trên mặt bàn, tạo những vòng xoáy không đầu không cuối.

 

- Anh xin lỗi.

 

- Đó không phải lỗi của anh, của chúng ta. Ông trời thích lấy chúng ta làm trò tiêu khiển mà thôi.

 

Chàng im lặng, tôi cũng im lặng. Những âm thanh xưa cũ vọng về:

 
“Thì em cũng có đôi lần

Cần riêng anh đấy thôi

Dù em như đám mây vàng vội vã…”


 



 


Game Mobile Hay Game Mobile Hay


 


Chúng tôi là một cặp. Khoan! Đừng nghĩ theo kiểu thiên hạ vẫn hay gọi như thế, chúng tôi chỉ là một cặp bạn thân. Cả hai gặp nhau trong một sự kiện, kiểu rất tự nhiên và thân thuộc ấy. Chàng là Sư Tử. Tôi là Kim Ngưu. Chàng mạnh mẽ, quyết đoán, tài ba. Tôi yếu mềm, bảo thủ và cũng tài ba. Thế nên chúng tôi mới cùng làm một sự kiện, cùng ăn uống, hét hò và chạy deadline như thiêu thân. Đêm Gala diễn ra, tôi mệt nhoài và thở không ra hơi. Chàng từ đâu chạy đến áp vào má tôi lon Coke, cười hì hì. Trên đường về nhà, tôi đã ngủ quên trên tấm lưng rộng lớn của chàng và mơ về những ngọn lửa nhen lên trong tim.


 

Lần khác, chàng chạy hơn mười cây số lúc một giờ đêm đến đón tôi. Hậu quả của bữa tiệc nồng nặc mùi rượu, đám bạn điên cuồng trong bar và không chịu về. Tôi ôm chặt chàng và lảm nhảm hát suốt dọc đường. Đấy là chàng kể thế, tôi đã chẳng còn nhớ gì ngoài nụ hôn ướt vị bia, nóng rẫy và êm êm. Khi ủ mình trong hơi men, nhục cảm trỗi dậy, bạn sẵn sàng hôn anh ta một cái rồi dặt dẹo đi ngủ. Trời đất thánh thần thì vẫn khắc ghi vào đầu bạn những điều thật ra không đáng nhớ. Sáng hôm sau, tôi đã nghệt mặt ra khi nhìn vào gương, cố gắng kéo cơ miệng lên để tạo hình thành một nụ cười nhưng thất bại. Nỗi xấu hổ xâm chiếm và gần như cả ngày hôm đó tôi chỉ nghĩ về nụ hôn chết tiệt ấy. Chẳng phải người ta vẫn nói là khi say, ta thường thật thà nhất sao? Tôi thích chàng à? Không, tôi ghét hắn ta mà. Vậy tại sao lại có cái việc ngông cuồng kia?

 

Chàng của tôi thì tuyệt nhiên không liên lạc gì sau cái nụ hôn ấy. Không biết trời đất thánh thần xui khiến thế nào mà tôi lại vác máy lên và nhấn nút gọi. Tiếng nhạc vang lên:

 
Anh biết rằng em sợ, sợ có lúc vụng về đánh mất môi hôn

Anh biết em đang sợ, sợ ly rượu đầy sợ lúc đêm say

Sợ một ngày kia, rồi anh sẽ biến mất không quay về

Sợ đến những lúc em không ngờ đánh mất trái tim giá lạnh từ bao giờ.
 

- Cá mập nghe!

 

- Nhạc chờ hay ha.

 

- Sao em?

 

- Em bảo nhạc chờ hay mà.

 

- Ừ, gì nữa không?

 

- Không.

 

Tôi tức giận và tắt phụt máy. Trong đầu hiện ra toàn những từ ngữ tồi tệ nhất: “Đồ hâm. Đồ điên. Anh nghĩ mình cao quý lắm đấy à. Anh nghĩ tôi thích anh à. Hãy đợi đấy!” Kế hoạch của tôi là biến mất khỏi mắt chàng để trả thù, à mà không, có lẽ là phép thử.



 




Game Mobile Hay Game Mobile Hay


 


Tôi nhét vào ba lô hai chiếc váy, một chiếc áo sơ mi, một thỏi son và vòng vào cổ chiếc máy ảnh. Xong. Mọi thứ hoàn tất. Tôi vẫy taxi, dựa đầu vào thành ghế và ngủ vùi. Khi tôi mở mắt, bên ngoài trời đang đổ mưa, những hơi nồng của bụi đường sộc lên mũi khó chịu. Chính xác là tôi đã ngủ được hai mươi sáu phút. Tôi nhìn trân trân vào màn hình rồi  ngập ngừng đưa ngón tay vuốt nhẹ vào dòng chữ “tắt nguồn”, mắt nhìn lơ đãng về phía những giọt nước li ti đang chạy dài trên tấm kính, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh của chàng. Trò chơi đã bắt đầu, dù không thành công thì nhất định cũng phải thành nhân.
Tôi thắng. Sau hai ngày không liên lạc được với tôi, chàng đã đứng lì trước nhà cô bạn thân của tôi suốt cả buổi chiều. Cuối cùng, vì chút lòng thương cảm không đúng lúc, cô ấy đã nói với chàng về nơi tôi đang ở. Chàng đỗ xịch chiếc xe trước lớp học, bọn trẻ con hiếu kì chạy ra khỏi lớp và chỉ trỏ. Tôi nhìn chàng, một nỗi nhớ thương dâng lên sống mũi và khao khát được ôm lấy. Nhưng tôi lại dửng dưng đáp lại bằng những tiếng khô khốc: “Anh làm gì ở đây”. Chàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo chạy về phía cánh đồng. Tôi hoảng sợ nhưng không tìm cách thoát khỏi sự dẫn dắt của chàng.

 

- Em có biết là anh đã lo cho em đến như thế nào không? – Chàng xoay người tôi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi. Sự giận dữ choán hết cả màu mắt.

 

- Không. – Tôi dửng dưng đáp trả. Tôi phải hoàn thành màn kịch này, không được phép cho chàng biết.

 

- Em ổn chứ? Có lạnh không? Có bị ai bắt nạt không? – Chàng hỏi dồn dập.

 

- Không. – Môi tôi run run nhưng vẫn bật ra tiếng khô khốc như thế.

 

- Em về với anh nhé, được không? – Ánh mắt chàng dịu lại.

 

- Không. – Tôi không thể rời đi, vì niềm kiêu hãnh, vì sự ương bướng của mình và có thể là vì cả những đứa trẻ hồn nhiên ở đây nữa.

 

Chàng buông tay tôi ra, giọng chùng xuống:

 

- Ừ, vậy thôi… Chỉ là, anh muốn nói. Anh, anh…

 

- Anh làm sao? – Tôi hỏi nhanh.

 

- Anh… anh… – Chàng ấp úng, không đưa mắt nhìn tôi.

 

Tôi quay lưng bỏ đi. Đồ ngốc. Chàng chạy xe lên đến tận đây chỉ để nói những điều ấy sao? Tôi đã dùng sai phép thử hay chàng chỉ coi tôi là bạn. Chỉ cần một lời dịu dàng nữa thôi, tôi sẽ ích kỉ rời xa nơi này để về thủ đô cùng chàng. Tôi sẽ không để những kiêu hãnh nơi mình làm chiếc áo giáp bao bọc những yếu mềm trong tôi nữa. Nhưng chàng đã đứng ở đó, không chạy theo và níu kéo. Hôm sau lớp học vẫn đầy ắp những đứa trẻ trong căn nhà xập xệ tre nứa. Tôi nắm tay chúng viết những chữ O thẳng hàng, và hát vang những bài vè sống động. Chúng nhìn tôi  và mỉm cười, hạnh phúc và mãn nguyện. Nắng gió trên mỏm đá này khiến làn da chúng cháy sạm nhưng đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh. Chúng say mê với con chữ, với giờ học ê a những câu ca dao chữ tình. Tôi đã sai, mình sẽ không thể ích kỉ mà rời đi, theo chàng.



 



Game Mobile Hay Game Mobile Hay



 
Kết thúc khóa học, tôi tạm biệt chúng bằng những vòng ôm và sự hứa hẹn cho một mùa hè năm sau. Trong chuyến hành trình của mình tôi mang về những bức ảnh đẹp, những tình cảm của bản làng nồng hậu và tìm lại được chính mình. Cuộc sống đô thị khiến tôi chạy đua với những vòng xoáy công việc – ăn ngủ -  hẹn hò.  Những bon chen ấy khiến tôi nghẹt thở,  thì ra, tất cả những gì tôi cần là một tình yêu có thể vượt qua cả những toan tính vụ lợi. Vậy nên tôi về nhà, mở điện thoại và gọi cho chàng. Chúng tôi gặp nhau không vồn vã. Tôi đưa cho chàng một quả thông nói rằng tôi đã nhặt trong rừng. Đó không chỉ là một thứ quả khô, nó đã theo tôi trong suốt hai tháng với một niềm tin mãnh liệt rằng, sẽ có ngày trao lại cho chàng và nói về những chân thật trong trái tim mình. Thế nhưng khi nghe chàng nhắc đến kế hoạch đám cưới với một cô gái khác, tôi đã im lặng lắng nghe và giấu đi tất cả những gì định nói. Tôi ra về với một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim.

 

Tôi chạy trốn khỏi chàng một lần nữa. Tôi lao vào làm việc, chạy sự kiện và chạy xa khỏi tầm nhìn của chàng. Tôi đã thử với những cuộc hẹn mới, những anh chàng thú vị khác nhưng không thành. Chàng ám ảnh tôi như cơn cám cúm mùa, bất cứ lúc nào yếu lòng nước mắt cũng có thể rỉ ra.

 

Sinh  nhật lần thứ 22, chàng đến, lịch lãm và ít nói. Tôi nói, cười, hát, uống và say. Bạn bè ra về, chàng ở lại. Tôi sà vào lòng chàng, hít hà mùi đàn ông nóng rẫy. Tôi đau. Tôi ngồi thụp xuống và khóc. Đó không phải là người đàn ông của tôi. Tôi quăng đôi giày cao gót của mình đi, kiễng gót chân lên và xoay xoay theo một điệu Waltz cổ điển. Tôi ngã vào lòng chàng. Tôi vẫy vùng thoát khỏi nhưng cánh tay chàng đã ghì chặt lại. Chàng hôn tôi trong ánh nến, trong tiếng nhạc, trong tiếng dồn dập của trái tim. Nước mắt tôi rỉ ra, toàn thân yếu đuối và sợ sệt. Dù ngay mai trời có sụp xuống, chàng vẫn sẽ bao bọc tôi chứ? Chúng tôi cuốn lấy nhau, là của nhau. Một đêm.
 

… Come on take a walk on the wild side

Let me kiss you hard in the pouring rain

You like your girls insane

Choose your last words, this is the last time

Cause you and I, we were born to die…
 


- Cô ấy đã chờ anh bảy năm. Đó không chỉ là sự hy sinh mà còn là quả bom đặt trên vai anh. Anh không thể, vạn lần không thể để nó phát nổ. Vì cô ấy và cả lời thề hứa giữa hai gia đình. – Chàng ôm tôi vào lòng, chậm rãi nói những lời đó.


 

Tôi không khóc, đưa tay sờ vào hình xăm sau vành tai:

 

- Đẹp quá!

 
- Anh sẽ cố gắng để cô ấy được hạnh phúc. Với em, anh yêu em mãi mãi. – Chàng hôn lên trán tôi, siết chặt cánh tay hơn và buông một tiếng thở dài nặng nhọc.



 


Game Mobile Hay Game Mobile Hay


 


Tôi nằm ngoan trong cánh tay chàng và mơ hồ nghĩ về vị hôn thê của chàng. Cô ấy cần chàng. Chàng cần thực hiện lời hứa của cha mẹ mình. Họ sẽ bên nhau, dưới một mái nhà, với những đứa con kháu khỉnh và tất nhiên không có tôi chen chân vào giữa họ. Phải làm sao với một người khi anh ta rõ ràng là yêu mình biết bao nhưng bản thân mình  lại chỉ biết đứng đó nhìn anh ấy dần dần biến mất? Sự ích kỉ khiến bạn trở nên hung bạo nhưng tình yêu do giành giật liệu có hạnh phúc hay không? Tôi không biết. Huống chi, tôi không muốn mình là vật cản trên con đường dẫn đến bến bờ an yên của chàng. Dù có chọn ai, chàng cũng đều phải gánh lấy những đau thương. Tôi ra đi. Đó là cách duy nhất để chàng không phải lựa chọn bên hiếu bên tình. Chàng sẽ nhanh chóng quên tôi như việc một năm trước chàng ăn tối với ai, mặc áo màu gì vậy. Chỉ cần thời gian là đủ cho những điều quên lãng.


 

- Ngày mai em sẽ đến chứ?

 

Tôi giật mình ngước lên. Chàng đang ở đây, với một cuộc hẹn trước đám cưới cùng tình nhân cũ. Mà thực ra, chúng tôi chưa từng nói yêu nhau. Một cuộc tình nửa vời và đớn đau. Những dịu dàng trong ánh mắt khiến những ngón tay tôi hướng về phía chàng. Tôi chạm vào hàng lông mày và vuốt theo sống mũi, xuống đến bờ môi rồi lặng lẽ rút tay lại.  Những mũi kim đâm vào lòng nhức nhối. Người đàn ông ngồi ngay trước mắt tôi như bầu trời xanh trong đẹp đến mê dại nhưng tôi lại chỉ dám đứng nhìn mà không thể vòng tay ôm lấy. Ngày mai chàng sẽ về bên ấy, đón cô dâu mới. Cô ấy là của chàng và tôi sẽ phải rời xa chàng mãi mãi. Hỏi định mệnh sao nỡ lòng cuốn đi những điều đẹp đẽ, giăng lên mắt những hạt sương và thổi bay tất cả những gì đã từng. Mắt tôi sóng sánh những hạt nước bé li ti, nên tôi vội vàng cất giấu chúng. Tôi đứng bật dậy và chạy ra khỏi quán. Trời bắt đầu đổ mưa. Lòng người bắt đầu vỡ.

 


“Chạm vào mưa chạm vào tiếng mưa.

Niềm đau có bóng anh nhạt thưa.

Chợt nhận ra giọt nước mắt em vô tình.”




Ngày mai anh về bên cô ấy

Pikachu Online - Đại chiến thú cưng


Pikachu Online - Đại chiến thú cưng

Showing 5 of diamonds


Showing 5 of diamonds

Không Tặc 3D


Không Tặc 3D

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Cuộc chiến thây ma - Việt Hóa


Cuộc chiến thây ma - Việt Hóa

Thứ Bảy ngày 19/7/2014


Thứ Bảy ngày 19/7/2014

Những dấu hiệu cho thấy rằng bạn sắp gặp may mắn


Có những sự việc vẫn xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của bạn, tuy nhiên có lẽ bạn chưa bao giờ để ý có những dấu hiệu thông báo cho bạn biết rằng, bạn sắp gặp may mắn. 

 




Nếu gặp những điềm báo phía dưới, thì bạn cứ tin rằng bạn sắp gặp may, thử xem có đúng không nhé:

 




1. Dơi làm tổ trong nhà



 


Đây là một trong những dấu hiệu mạnh mẽ nhất dự báo rằng Gia đình bạn sẽ gặp may mắn trong vấn đề tiền bạc, tài chính. Với người Trung hoa, con dơi là biểu tượng của sự giàu có dồi dào. Chúng ta thường thấy các mô hình tròn năm con dơi (Ngũ Phúc) là một tính năng thiết kế rất phổ biến được tìm thấy trên đồ nội thất, tranh vẽ, gốm sứ.

 




Họ tin rằng con dơi chỉ làm tổ ở những nơi tốt lành nhất, vì dơi có thể “ngửi” được những nơi có khí tốt. Nếu các con dơi bay đến và làm tổ dưới mái hiên nhà bạn thì điều này  báo hiệu niềm vui, sự may mắn sắp tới với bạn.

 




2.Ai đó cho bạn tiền vào ngày may mắn của bạn…



 


Nó là dấu hiệu chắc chắn rằng bạn sẽ có một sự gia tăng đáng kể về tiền bạc. Ngày may mắn, đó là những ngày hợp với tuổi của bạn. Có thể tìm thấy ngày này trong lịch vạn niên. Hãy chắc chắn rằng bạn giữ tiền mặt cho bạn trong ngày đó, vì nó được coi là “đồng tiền may mắn”.



 


Tiền có thể được giao cho bạn theo nhiều cách. Nó có thể là một ai đó trả nợ cho bạn, hoặc một người nào đó đem lại cho bạn một tin tốt lành có lợi lớn cho dự án hay công việc của bạn.



 




 


3. Khi phân chim rơi vào đầu bạn!



 


Nhiều người tin rằng đây là một dấu hiệu chính của sự giàu có đến từ thiên đường. Mặc dù nó thực sự là kinh khủng và một sự bất tiện lớn, khi điều này xảy ra với bạn.



 


Trong thực tế, hầu hết những thứ liên quan tới gia cầm đều có xu hướng mang lại vận may chính tắc, chẳng hạn như khi con chim bay về nhà của bạn và bắt đầu làm tổ trong và xung quanh ngôi nhà của bạn. Trong khi loài dơi mang lại sự phong phú, chim mang tin tốt và cơ hội tốt.



 


Nếu như sau đó, có những loài chim ác, kém may mắn tới nhà bạn như: quạ, ác điểu bay tới nhà bạn. Chim sẽ biết cách bảo vệ tổ của mình và bảo vệ ngôi nhà bạn.


 



4. Gặp rắn 



 


Cũng là một dấu hiệu của may mắn. Nếu bạn gặp rắn trong khu vườn của bạn, bên trong nhà hoặc ra ngoài đường nó có nghĩa là một cái gì đó hoặc ai đó quan trọng sẽ đi vào cuộc sống của bạn (hay gọi là có Quý nhân giúp đỡ). Đừng bao giờ cố gắng để gây tổn hại hoặc giết một con rắn khi phải đối mặt với nó. Dù bạn làm gì, không bao giờ được giết một con rắn vì nó có liên kết tới một số mặt tinh thần. Nó thường tự trốn đi khi nó ý thức được sự hiện diện của con người.

 




5.Khi tay bạn thấy hào hứng, vui vẻ



 


Đó là một dấu hiệu chắc chắn rằng tiền bạc sắp đến với các bạn! Theo quan niệm chung, khi bàn tay trái bạn rung lên rộn ràng thì bạn có thể sắp trúng vé số hay có tiền bất minh. Bàn tay phải rung lên thì bạn sẽ có tiền mà do bạn làm ra. Và ngược lại, nếu lòng bàn tay phải của bạn bị ngứa thì bạn sắp phải chi tiêu khá lớn. Và nếu lòng bàn tay trái của bạn bắt đầu ngứa, thì bạn sắp có niềm vui lớn hay có “lộc trời cho”



6. Tai hay bị nóng



 


Nhiều người tin rằng điều đó là có ai đó đang nói về bạn. Nếu nó là tai trái, có nghĩa là bất cứ ai là nói về bạn là nói những điều tốt đẹp. Trong khi nếu đó là tai phải thì là nói những điều không hay. Và có một quan điểm đi kèm với hiện tượng này là, nếu bạn có thể nghĩ đúng người đang nói về mình thì tự nhiên tai bạn sẽ hết nóng hoặc đỏ. Bạn hãy thử kiểm chứng điều này!

 




7. Bướm bay vào nhà



 


Điều này thường được giải thích là bạn sắp nhận được một số khách hàng quan trọng. Nếu con bướm có màu sắc tươi sáng, có nghĩa là người đó sẽ mang lại tin tốt liên quan đến tình yêu của bạn. Nếu con bướm là màu xám – gần như đen – người đó sẽ mang lại cho bạn tin tốt liên quan đến nghề nghiệp hoặc công việc kinh doanh của bạn.

 




Đừng bao giờ xua đuổi con bướm ra khỏi nhà của bạn. Vì nó hầu như luôn luôn mang lại tin tốt lành. Đừng cố gắng bắt nó, cũng như là vô tình giết chết một con bướm vì có thể làm suy giảm may mắn của bạn.

 





 



8. Khi mèo vàng vào nhà bạn



 


Lẽ ra đây là một điềm xấu. Thông thường mèo đen biểu thị sự ám muội và sự phản bội, vì vậy tốt hơn là nến đuổi nó đi. Mèo trắng biểu thị cái chết, nhưng một số người thì cho rằng con mèo vàng đem lại sự may mắn.



9. Chó chạy vào nhà



 


Khi ai đó mang đến cho bạn một con chó như một món quà hoặc nếu một con chó đi lạc đến nhà bạn, hãy chào mừng nó vào nhà của bạn vì đó là điềm tốt lành.



 


Người ta cho rằng một con chó vào nhà của bạn là một dấu hiệu rất thuận lợi, vì nó có nghĩa là bạn sẽ có thêm người bạn trung thành và chân thành đi vào cuộc sống của bạn, giúp bạn vượt qua những trở ngại trong cuộc sống. Chó màu đen mang lại sự giàu có, bảo vệ. Chó màu vàng mang lại sự thịnh vượng và hạnh phúc và con chó màu trắng mang lại tình yêu và lãng mạn.

 




10. Treo cờ



 


Nếu công ty bạn thường treo cờ hiệu ở công công ty, trên bàn làm việc hay ở nhà bạn vào các dịp lễ tết bạn treo cờ tổ quốc. Bạn nên chắc chắn rằng nó được treo lên một cách an toàn và lá cờ tung bay trước gió nhưng không được để rơi cờ.

 




Người ta quan niệm rằng lá cờ tung bay chỉ sự thành công, chiến thắng. Nhưng nếu lá cờ của công ty của bạn bị rơi, thì đó là dấu hiệu của sự lục đục, xáo trộn sắp xảy ra.


 



11. Gặp côn trùng nhỏ



 


Bao gồm các loài côn trùng và châu chấu. Nếu một châu chấu đã nhảy vào nhà của bạn, nó có nghĩa là một người khách quý sẽ tới thăm bạn. Nó cũng có thể có nghĩa là bạn sắp nhận được một niềm vui hay một sự vinh danh rất lớn.

 




 


Còn nếu bạn bắt gặp những con rùa nhỏ ở nhà, sân hay khu vườn thì bạn sẽgặp may trong kinh doanh. Và nếu có những con ếch nhảy vào nhà của bạn thì đó là dấu hiệu tốt về tài chính, tiền sẽ đến với bạn.

 






 


12. Gặp mưa bóng mây



 


Người ta cho rằng, sự xuất hiện đồng thời của mặt trời và mưa là một dấu hiệu thực sự rất tốt. Đó là khi nó cho bạn thấy cầu vồng trên bầu trời. Dấu hiệu này cho thấy rằng mọi thứ bạn đang làm sẽ được thành công. Bạn sẽ nhận được sự hỗ trợ của quý nhân.



 


Nếu bạn sinh con vào ngày cũng vậy, thì đó là một dấu hiệu của một cuộc sống tuyệt vời. Và nếu như bạn kết hôn trong ngày này thì bạn sẽ được tận hưởng một cuộc sống rất tốt lành.